Và đối với những đầu sách còn lại, chúng đều sẽ bị bỏ rơi, hoặc nhiều hơn nữa, bị bỏ mặc cho nhà phê bình và đọc giả đánh giá. Với tác phẩm tiểu thuyết đầu tay của Erin Morgenstern, The Night Circus, tuy nhiên, lại là một ‘gã khổng lồ’ trong văn học. Với dáng vẻ của một cuốn sách bán chạy, The Night Circus đã khởi đầu với doanh thu lên đến bảy con số, và bản quyền được bán cho 25 quốc gia khác nhau, lớn mạnh hơn với một hợp đồng phim từ nhà sản xuất đã mang Twilight đến cho đọc giả gần xa, và tiếp tục vòng lặp này, The Night Circus nhận được bài viết dài đáng kể cho ấn bản giữa hè của thời báo The Wall Street Journal và USA Today khi chỉ mới trong giai đoạn ‘tác phẩm đầu tiên’. Và những hiệu sách lớn bé đã phải lòng với tác phẩm của Erin, cũng như dành tặng vô số lời khen ngợi cho cô.
Những thành công trên có khiến The Night Circus trở nên hoàn hảo và không được review bởi giới phê bình? Hoàn toàn không. Bởi vì Erin Morgenstern, cũng giống như đàn anh, đàn chị mình trong những cuốn sách bom tấn bán chạy, sẽ không chỉ viết một tác phẩm để đời. Cô ấy viết một câu chuyện mà thoạt đầu, bản thân cô muốn đọc, sau đó lại hy vọng nó sẽ thu hút những người khác trong mạng xã hội của mình, và rồi lượng khán giả lớn hơn. Đó là một câu chuyện đã hấp dẫn rất nhiều người và khiến các nhà xuất bản đánh đu như một con lắc, đó là câu chuyện – với rất nhiều tốt chất – sẽ tác động đến lượng lớn rất nhiều đọc giả.
Phép thuật, thực chất, là chìa khóa thành công của The Night Circus. The Night Circus là một phiên bản thẳng thừng, một thế giới bên kia của siêu phẩm ảo ảnh Les Cirque des Rêves – nhưng gánh xiếc này chỉ xuất hiện về đêm với rất nhiều kỳ quan trong những chiếc lều đủ màu sắc. Bailey Clarke, một người mơ mộng dù đã trưởng thành dành trọn niềm đam mê cho những gánh xiếc, đã mô tả The Night Circus, “Nó vẫn chỉ là ban ngày, không có ánh đèn và âm nhạc và đám đông. Chỉ là một chuỗi những chiếc lều sọc, ngã vàng/xám nhiều hơn trắng/đen dưới mặt trời chiều. Trông thật lạ lẫm, và có lẽ khá bí ẩn, nhưng không tuyệt mỹ. Không tuyệt mỹ vào thời gian giữa ngày này. Và hoàn toàn không đáng sợ.”
Nhưng khi màn đêm buông xuống, tuy nhiên, Gánh xiếc trở thành nơi tranh tài giữa A.H., “người đàn ông trong bộ suit xám,” và Horace Bowen, hay còn gọi là Prospero the Enchanter. Bản thân họ không phải người chơi, nhưng họ lại để tay chân của mình bước vào trận đấu cho đến khi kẻ thắng cuộc được phân định – và kẻ thua cuộc…chết. Và lần này, người tham gia của Horace sẽ là đứa con gái Celia của ông – là một nữ ảo ảnh với khả năng vượt xa cha của mình, và người tham gia của A.H. sẽ là cậu bé mồ côi Marco Alisdair được A.H. đón nhận từ vỉa hè và đưa vào gánh xiếc là phụ tá cho tay chủ rạp xiếc khờ khệch, nóng nảy Chandresh Christopher Lefevbre.
Và việc hai chiến binh sẽ phải lòng nhau là điều không thể tránh khỏi; họ sẽ phải chật vật tìm kiếm một con đường thoát khỏi trận chiến này. Và cái cách Erin Morgenstern mô tả gánh xiếc cùng với mối tình cháy bỏng sẽ thôi thúc mọi xúc cảm của người đọc.
I have spent a great deal of my life struggling to keep myself in control … to know myself inside and out, everything kept in perfect order. I lose that when I’m with you,…
Celia nói với Marco, và chúng ta có thể cảm nhận được sự rung sợ trong cô; và không muốn anh nhìn thấu, cô nói:
It frightens me how much I like it.
Morgenstern đã vẽ những con chữ bằng các gam màu được chọn lọc kỹ càng, (“flames the color of a ripe pumpkin”; “a deeper, sparkling crimson” được cô sử dụng trong đêm ra mắt đầu tiên của rạp xiếc) và khi cô khoét sâu vào bản năng, từ câu chuyện “Midnight Dinners” xa hoa với bữa ăn liên tiếp bữa ăn, hoặc khi Celia vén màn sự ảo ảnh đằng sau những phép thuật của cô cho Marco nhìn thấy với con dao găm đâm vào tay mình (và sau nó sẽ lành lại như thường), nhân vật đã thể hiện bản thân mình cùng với sự duyên dáng riêng biệt. Và dàn nhân vật phụ của Erin cũng là những người tham gia đáng nhớ, từ bà đồng Isobel, với đam mê cháy bỏng dành cho Marco nhưng lại luôn tốt bụng với Celia, đến Giáo sư Frederick Thiessen với bộ não văn học, đến cô gái uốn dẻo không biết mệt Tsukiko với sự bí ẩn đằng sau thủ thuật uốn cong ấy.
Điều làm cho The Night Circus không hoàn toàn dành được phần thắng chính là cái cảm giác Morgenstern vẫn đang níu giữ điều gì đó trong tác phẩm này. Sự thay đổi đột ngột của bối cảnh thế kỷ 20, cảm giác những năm 1873 lại hệt như những năm 1902. Mối tình giữa Marco và Celia, thay vì cháy bỏng, lại được – một cách ẩn dụ – so sánh với chiếc lều yêu thích nhất của cô, The Ice Garden. Đây là túp lều yêu thích nhất của cô, cô nói,
because of the way it feels … it’s like walking into a dream. As though it is someplace else entirely and not simply another tent.
Và bên dưới lớp ngoài lạnh lùng trong giọng văn của cô, Morgenstern hoàn toàn hiểu được điều làm The Night Circus được đánh giá cao: Marco và Celia, dù cạnh tranh hay yêu nhau, đều là một phần của một thế giới lớn hơn họ cần phải kết nối vào, thậm chí vượt xa khỏi thế giới ấy. Đó chính là thế giới của những điều bí ẩn và huyễn hoặc mà đọc giả khó có thể quên, và luôn mời bạn ghé thăm lần này đến lần khác.
Theo Sarah Weinman
Đăng ký nhận cập nhật qua email mỗi khi có bài viết mới.