Trong thâm tâm, cậu hiểu mình cũng giống như mọi đứa trẻ khác, nhưng kể cả sau 27 lần phẫu thuật, nhân vật tâm điểm của tác phẩm tiếng Anh “Wonder” cũng không chịu đựng được sự biến dạng rõ ràng trên khuôn mặt mình, đến mức những ai nhìn thấy cậu cũng sẽ làm “that look-away thing” – và chỉ là nếu họ có thể kìm chế được cú sốc và nỗi kinh hoàng của mình.
Whatever you’re thinking, it’s probably worse,
cậu nói về khuôn mặt mình ngay từ những dòng đầu của tác phẩm. Auggie đã quen với những cái nhìn chằm chằm và những lời nói xấu tính, nhưng cậu vẫn chưa khỏi bàng hoàng khi bố mẹ cho mình theo học tại trường trung học Beecher Prep thay vì tự học tại nhà. Họ thuyết phục Auggie để thử một lần – và giây phút tác phẩm tiếng Anh đầu tiên và đáng nhớ của tác giả R.J. Palacio kết thúc, sẽ không chỉ Auggie mà còn mọi người xung quanh cậu thay đổi.
Những câu chuyện về những đứa trẻ mong muốn được hòa nhập luôn là một đề tài đầy cảm xúc. Và sâu bên trong, những câu chuyện này luôn ẩn chứa một loại cô đơn, cảm giác bị từ bỏ và cô lập. Nhưng Palacio đã cho Auggie một câu chuyện xung quanh những vấn đề của cậu: Cậu có một gia đình ấm áp và yêu thương mình mà nhiều đứa trẻ “bình thường” khác đều không có. Và giữa những điểm mạnh của câu chuyện và cuốn sách, gia đình Pullmans trong tác phẩm Wonder chia sẻ một nét hài hước bình dị mà mọi đứa trẻ đều thích thú.
Qua nhiều năm, bố mẹ Auggie – Nate và Isabel – đã biến câu chuyện đau thương vào ngày sinh của Auggie thành câu chuyện về cô y tá dở người ngất xỉu khi thấy cậu, và họ thuyết phục Auggie đến trường Beecher sau khi chế tác tên gọi dí dỏm cho thầy hiệu trưởng của trường, thầy Tushman. Và tác giả R.J. Palacio cũng dành tặng gia đình Pullmans một môi trường tích cực, một ngôi nhà tại “the hippie-stroller capital of upper Upper Manhattan” – ở nơi tầng lớp trung lưu đặc cách và có giáo dục, nơi những bậc cha mẹ thường xuyên chăm lo cho cuộc sống những đứa con hoàn hảo của họ. Đôi lúc, Wonder sẽ rất hào hứng một cách kỳ lạ để thấy điều gì đó đáng quan tâm xảy ra trong cộng đồng này. Và Palacio đã khắc họa hướng đi của câu chuyện một cách thông minh và mới mẻ, rằng thậm chí kể cả một đứa trẻ như August cũng cần được tự do và trải nghiệm những chật vật của cuộc sống, sự gần gũi đúng mực giữa bố mẹ và con cái luôn là một lực đẩy mang lại nhiều điều tốt đẹp hơn.
Nhưng Auggie và những người bạn vẫn là nhịp đập của Wonder, Palacio nắm bắt sự trẻ thơ của những cậu bé và cô bé, những học sinh lớp 5 và những đứa trẻ tuổi teen, với kỹ năng viết thuần thục, và thay đổi giọng văn dẫn truyện sau mỗi chương từ những người bạn Auggie đến chị gái của cậu, Via, luôn sống trong sự hận thù, tội lỗi và lo lắng:
We circle around him like he’s still the baby he used to be,
Via thường nghĩ về em mình một cách buồn bã. Và Palacio cũng đề cập đến những vấn đề lớn và độc địa hơn về sự bắt nạt, phổ biến giữa những ngôi trường cấp 1 đối với Auggie; thậm chí còn cả một chiến dịch giữa những đứa trẻ để đẩy Auggie ra rìa, đến mức những thành phần bắt nạt đã khiến một chuyến dã ngoại đêm của trường trở thành ác mộng và rối loạn đối với Auggie, theo một cách không ai có thể tưởng tượng được.
Bạn sẽ bắt gặp chính mình khóc thút thít một vài lần khi đọc Wonder, nhận ra rằng – khác với những tác phẩm khác – bạn không khóc về một đứa trẻ bị bỏ rơi hay mất gia đình. Tác phẩm thích hợp với các cô cậu bé từ 8 đến 12 tuổi, Palacio cũng đã khiến rất nhiều trái tim rung động trước câu chuyện giá trị và đầy ý nghĩa này.
Theo Maria Russo
[product_page id=”1727″]Đăng ký nhận cập nhật qua email mỗi khi có bài viết mới.